Dược Hương Trùng Sinh kể về câu chuyện của nàng Cố Mười Tám Nương, một truyện khiến lòng người không khỏi xúc động. Tôi rất thích cách nữ chính trong truyện này nhận ra rằng thù hận có thể buông bỏ, và bắt đầu cuộc sống mới với lòng thanh thản. Tuy kết thúc có phần hụt hẫng, nhưng vẫn không làm mất sức hút của câu chuyện.
Nữ chính Cố Nương Mười Tám impresses với sự mạnh mẽ và kiên cường của mình. Điều đặc biệt là tấm lòng rộng lượng của cô, biết tha thứ và bắt đầu lại từ đầu, tạo ra một cuộc sống mới với tinh thần lạc quan hơn.
Tín Triều Dương, người đàn ông chính trong câu chuyện, không quá nổi bật nhưng vẫn có sức hút của riêng mình. Sự gần gũi và yêu thương của anh đối với nữ chính khiến mối quan hệ giữa họ trở nên chặt chẽ và bền vững.
Dược Hương Trùng Sinh, một tác phẩm đáng đọc với một cốt truyện hấp dẫn, nhân vật sâu sắc, và một thế giới đầy hấp dẫn. Khám phá câu chuyện này và cảm nhận những xúc cảm đặc biệt mà nó mang lại!
Phủ Viễn Công – một truyền kỳ khác của Đại Chu quốc, với những trải nghiệm đáng nhớ và những hành động cao cả. Hãy cùng khám phá thêm về nhân vật này và thế giới xung quanh trong truyện!Ở môi trường rộng lớn, từ việc tuyển chọn kỹ lưỡng này về sau sẽ không còn đảo lộn. Sau nhiều năm lựa chọn cẩn trọng, khi đón tuổi bạch niên bảy mươi, cuối cùng một người được chọn từ gia tộc để trở thành người kế thừa vị trí con thừa tự.
Đương nhiên, người sắp được nhận vị thừa tự này cảm thấy vô cùng hài lòng. Trong trận chiến với Đại Kim, hắn đã chứng tỏ được khả năng xuất sắc. Dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi từ gia tộc Họ Thẩm, dù ở vị trí trung thấp nhưng tính cách trầm ổn và đã từng trải qua tổn thương, mọi người đều bất ngờ khi thấy thanh niên này đứng bên cạnh Phủ Viễn Công. Không thể phủ nhận, người trẻ tuổi này sắp trở thành một huyền thoại của Đại Chu.
Ngày mười tám tháng bảy là một ngày đẹp để xem cát, nghi, và nạp thân.
Ngoài phủ Viễn Công, sự hối hả không ngừng, từng nhóm người mặc trang phục hoa cưới mang theo lễ vật. Người tuyên xướng mà không kịp nghỉ hơi, liên tục tuyên bố tên các quan viên trong triều, cho đến khi quà mừng từ hoàng thượng đến, không khí mới đạt tới đỉnh điểm.
“Thật là… một biển Ân nực cuồn a…” Một người phụ trách sự kiện thẳng lưng, gương mặt rạng ngời không thể che giấu niềm hân hoan.
Bên trong thủ đô, mọi góc phố đều bị kín đáo, nhưng không thể ngăn cản sự hiếu kỳ của dân chúng muốn thưởng thức không khí sôi động, tiếng bắn pháo, nhịp trống vút lên trời, con ngựa dẫn đầu đoàn ngựa trở về.
“Hãy nhìn… đó là công tử Thẩm đấy..” Huyền thoại xuất hiện cùng những làn sóng náo nhiệt, cơn bão dữ dội, dân chúng đã bị quân chính cấm áp tới mức lảo đảo.
Công tử đang cưỡi ngựa, mặc trang phục lộng lẫy màu đỏ, dưới ánh sáng của mặt trời toả ra vẻ quyền uy khiến người xem không thể rờ đến.
Phía sau là bốn người đang cầm kiệu, phía trước là đoàn hội kiệu hồng lớn viền chữ “Hỉ” được thêu bằng chỉ và kim tuyến, bốn góc kiệu là các dải vải nhiều màu, khi vung vẩy tạo nên vẻ rực rỡ lan tỏa ra bốn phía, những cô gái ở đây vừa hâm mộ vừa tỏ ra ghen tị đỏ mặt.
“Nếu có thể ngồi trên một chiếc kiệu như vậy, chết cũng đáng…” Một cô gái hò to gây ra những tràng cười vui vẻ.
Trong tiếng cười ấy, có một giọng nữ phát ra những âm thanh nhẹ nhàng, kết hợp giữa nỗi buồn và niềm vui trong chốc lát không đồng nhất.
“…Chỉ có người mới cười được, người cũ sẽ khóc…” Một ông lão với mái tóc bạc trắng gật đầu và thở dài. Người xung quanh nghe thấy điều này, những người hiểu sâu bên trong thì buồn rầu, những người không biết thì vội vàng hỏi thăm.
“Thì như vậy, công tử Thẩm này đã cưới vợ chưa?” Trước khi hoàn tất câu hỏi, tiếng ồn lên phía bên kia, càng ồn ào, dân chúng lại háo hức hơn.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa phủ Viễn Công, mọi người đều chấn kinh, đoàn người dẫn dâu bước lên đại môn, đến lúc này đã dừng lại.
Một cô gái trong chiếc váy trắng đứng trước đại môn, lưng quay về phía mọi người, dân chúng không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô, chỉ thấy thân thể nhỏ bé yếu ớt đang run lên, dường như chỉ cần có cơn gió thổi qua là nàng sẽ ngã.
Người đàn ông trong trang phục cưới mặt thô ráp giờ càng trở nên buồn bã, mày chăm chỉ, miệng hiểu quạnh thành đường thẳng, hắn nhìn cô gái trước mặt, nâng cằm chậm rãi lên.
“Tiểu thị, ngươi muốn thế nào?” Giọng nói của anh vang lên, hễ như gươm kiếm trên trận trường va chạm vào nhau, lạnh lùng như tiếp xúc với băng không một chút tình thương.
Hãy tham gia cùng chúng tôi vào cuộc hành trình trong “Dược Hương Trùng Sinh” của tác giả Hi Hành.