Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 1 của tác giả Tây Tử Tự & Lê Sông (dịch), cũng như link tải ebook Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 1 miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Giới thiệu sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 1
Con người ai cũng phải chết. Có người chết già, có người chết bất đắc kỳ tử: Bệnh chết, tai nạn chết, bị sát hại, nhảy lầu chết… Liệu họ có còn cơ hội được sống? Có, mười hai cánh cửa được mở ra, mười hai thế giới. Đến với thế giới của cửa, bạn sẽ có cuộc đời mới. Nhưng cái giá phải trả không hề rẻ, thua cuộc là kết thúc cả trong cửa lẫn ngoài đời. Liệu Lâm Thu Thạch – một kiến trúc sư bình thường có vượt qua được không?
“Chỉ có người nắm giữ chìa khóa, mới thoát khỏi cái chết đã định sẵn”.
Bộ sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc gồm 4 tập với các phần như sau:
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 1
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 2
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 3
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 4
Review, đánh giá sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc
Ưu điểm:
- Cốt truyện ly kỳ, đầy kịch tính: “Kính Vạn Hoa Chết Chóc” cuốn hút người đọc ngay từ những trang đầu tiên với vụ án mạng bí ẩn và đầy rẫy những tình tiết bất ngờ. Câu chuyện được dẫn dắt khéo léo, gây tò mò cho người đọc muốn khám phá đến trang cuối cùng.
- Xây dựng nhân vật sắc nét: Bộ đôi nhân vật chính với hai tính cách đối lập, bổ sung cho nhau tạo nên sức hút đặc biệt. Bên cạnh đó, các nhân vật phụ cũng được xây dựng kỹ lưỡng, góp phần tạo nên bức tranh tâm lý phức tạp cho câu chuyện.
- Văn phong lôi cuốn, hấp dẫn: Tây Tử Tự sử dụng ngôn ngữ sắc bén, gợi hình ảnh và đầy chất thơ. Bản dịch của Lê Sông cũng được đánh giá cao về sự mượt mà, truyền tải được cái hồn của tác phẩm gốc.
Nhược điểm:
- Kết thúc có phần hơi vội vàng: Sau khi hé lộ hung thủ và động cơ gây án, tác giả giải quyết khá nhanh chóng các nút thắt trong truyện. Điều này khiến một số độc giả cảm thấy hụt hẫng vì chưa thỏa mãn.
- Một số chi tiết chưa được giải thích rõ ràng: Trong quá trình điều tra, có một số chi tiết, manh mối được đưa ra nhưng chưa được giải thích cặn kẽ, khiến người đọc hơi mơ hồ.
Kết luận: “Kính Vạn Hoa Chết Chóc” là một cuốn tiểu thuyết trinh thám hấp dẫn, đầy kịch tính với cốt truyện ly kỳ, nhân vật sắc nét và văn phong lôi cuốn. Tuy còn một số điểm hạn chế nhỏ, nhưng đây vẫn là một tác phẩm đáng đọc cho những ai yêu thích thể loại trinh thám, giật gân.
Mục lục sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 1
Chương 01 Lần đầu vào cửa
Chương 02 Cửa sắt và chìa khóa
Chương 03 Đêm kiệt sức
Chương 04 Đối mặt tử thần lần hai
Chương 05 Giếng khô
Chương 06 Vào miếu
Chương 07 Là nữ
Chương 08 Tà thần
Chương 09 Lòng người
Chương 10 Tìm người
Chương 11 Người phụ nữ
Chương 12 Chìa khóa mở cửa
Chương 13 Lại một thế giới khác
Chương 14 Trở về hiện thực
Chương 15 Nguyễn Nam Chúc
Chương 16 Các thành viên
Chương 17 Nội tình
Chương 18 Cửa thứ hai
Chương 19 Vào cửa
Chương 20 Lần đầu thử nghiệm
Chương 21 Mẹ và bảo bối
Chương 22 Trứng gà dính máu
Chương 23 Suy sụp
Chương 24 Hồi sinh
Chương 25 Lỗ hổng
Chương 26 Trở về hiện thực
Chương 27 Thế giới hiện thực
Chương 28 Manh mối mới
Chương 29 Cánh cửa thứ ba
Chương 30 Đền thần
Chương 31 Cơn mưa chợt đến
Chương 32 Ảo tưởng
Chương 33 Nhật ký
Chương 34 Người thừa
Chương 35 Bên trong tháp xương
Chương 36 Nửa đêm
Chương 37 Chị gái của Từ Cẩn
Chương 38 Ra ngoài
Chương 39 Anh ghen à?
Chương 40 Cửa thứ tư
Chương 41 Khung tranh
Đọc thử sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 1
Chương 01 Lần đầu vào cửa
Đó là một thôn nhỏ trên núi, bị tầng tầng lớp lớp cây rừng rậm rạp che phủ.
Chỉ có một lối mòn dẫn tới thôn trang, vì trời vừa mưa, bùn đất lầy lội kinh khủng, người đi đường phải hết sức cẩn thận.
Lâm Thu Thạch và một cô gái cao ráo đang rảo bước trên đường, có vẻ như cô gái này là con lai, mày rậm mắt sâu, đẹp xuất sắc. Cô rất cao, thậm chí còn nhỉnh hơn Lâm Thu Thạch một chút, diện trên người một chiếc váy dài lỗi thời. Đôi mắt đẹp ấy đang rưng rưng lệ, cô gái khẽ sụt sịt, hỏi nhỏ: “Đây rốt cuộc là chỗ nào?”
Lâm Thu Thạch nói: “Lúc trước cô đang ở đâu?”
Cô gái đáp: “Ở WC nhà tôi.”
Lâm Thu Thạch: “Tôi thì ở hành lang nhà mình.”
Cô gái lặp lại: “Hành lang…?”
Lâm Thu Thạch ngẩng lên nhìn bầu trời sầm sì: “Cô đã mở một cánh cửa đúng không?”
Cô gái như chợt nhớ ra điều gì đó, mặt hơi biến sắc, cô đáp: “Đúng.”
Lâm Thu Thạch quay sang nhìn cô: “Tôi cũng thế.”
Một cơn gió thổi tới, lay những chiếc lá trên ngọn cây kêu xào xạc, càng tôn lên sự tĩnh mịch xung quanh. Giữa không trung tuyết bay lất phất, vẻ như thúc giục hai người đi nhanh hơn nữa, nhất định phải tới được thôn trang khuất giữa rừng cây rậm rạp kia trước khi trời tối.
Sau khi nói chuyện, Lâm Thu Thạch biết cô gái họ Nguyễn, tên đầy đủ là Nguyễn Bạch Khiết.
Lâm Thu Thạch nghe thấy cái tên này thì đứng hình ba giây, sau đó cắn răng khen một câu dối lòng: “Tên hay.”
Nguyễn Bạch Khiết dùng cặp mắt to long lanh lườm cậu một cái, bảo: “Đàn ông đều là kẻ bịp bợm.”
Lâm Thu Thạch: “Sao cơ?”
Nguyễn Bạch Khiết: “Đừng tưởng tôi chưa đọc truyện con heo bao giờ.”[1]
Lâm Thu Thạch: “…” Xem ra cô gái này không yếu đuối như cậu tưởng. Trên đường tới thôn trang, cả hai trò chuyện trao đổi thông tin, biết được hai người đều vì mở một cánh cửa mà đột nhiên xuất hiện ở nơi đồng không mông quạnh này.
Nguyễn Bạch Khiết mở cửa WC nhà cô, Lâm Thu Thạch thì mở cửa trên hành lang nhà mình.
“Đó là một cánh cửa sắt màu đen,” giọng Nguyễn Bạch Khiết hơi chói, “không có hoa văn trang trí gì cả. Khi đó tôi vẫn còn ngờ ngợ, sao đột nhiên trong nhà lại có thêm cánh cửa, chưa kịp suy nghĩ gì, vừa tiện tay mở ra thì…”
Một giây sau khi mở cửa, hai người liền có mặt ở nơi đồng không mông quạnh này.
Lâm Thu Thạch nói: “Cánh cửa tôi mở cũng là cửa sắt màu đen…” Mới nói tới đây, cậu nhác thấy phía trước xuất hiện một bóng người mờ mờ. Cái bóng này rất cao, hẳn là một người đàn ông trưởng thành.
“Người anh em gì ơi!!!” Lâm Thu Thạch hô lên.
Bước chân người kia khựng lại, dường như đã nghe thấy tiếng Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch vội chạy tới, đưa tay vỗ vai người đó: “Chào anh, anh biết đây là đâu không?”
Người đàn ông quay đầu lại, lộ ra một bộ mặt đầy râu, cộng thêm thân hình cao lớn vạm vỡ, thoạt trông chẳng khác một con gấu: “Cậu là người mới à?”
Lâm Thu Thạch đáp: “Người mới gì chứ…”
Người kia không đáp, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Thu Thạch, rồi lại nhìn Nguyễn Bạch Khiết đang sợ sệt ở phía sau: “Đi thôi, vào thôn rồi tôi giải thích sau.”
Lâm Thu Thạch nhận lời, ba người cùng đi về phía thôn trang.
Nơi đây có lẽ đang là mùa đông nên trời tối rất mau, khi mới đến rõ ràng ráng chiều vẫn lơ lửng trên vòm trời, chớp mắt chỉ còn mây đen nặng trĩu và tuyết bay.
Lâm Thu Thạch vừa tám chuyện với anh bạn mới, vừa quan sát tình hình xung quanh. Ánh sáng duy nhất thấy được là từ phía thôn trang rọi lại. Còn đâu chỉ có biển cây rừng cao ngút ngàn, đường không lối rẽ càng vắng hơi người khói bếp.
Lâm Thu Thạch rút một điếu thuốc lá từ trong túi, đưa cho người đàn ông, nhưng gã xua tay từ chối.
“Đại ca, chỗ này là chỗ nào vậy?” Lâm Thu Thạch hỏi.
Người kia đáp: “Cứ gọi tôi là Hùng Tất.”
Lâm Thu Thạch nghĩ quả nhiên người nào tên nấy, cậu định hỏi thêm nhưng thấy Hùng Tất khoát tay ra hiệu: “Đừng hỏi nữa, đợi đến thôn sẽ biết là chuyện gì.”
“Ồ.” Lâm Thu Thạch đáp: “Được thôi.”
Do chẳng có chuyện gì để nói, cả ba dốc sức đi nhanh, cuối cùng đã đến gần thôn trang trước khi trời tối hẳn.
Hùng Tất thở phào nhẹ nhõm, lia mắt về bóng tối sau lưng: “May quá, đến nơi rồi. Đi, tới tập hợp với mọi người trước đã.”
Người mới, mọi người, Lâm Thu Thạch bám lấy các từ khóa. Lúc đặt chân tới đây cậu đã có cảm giác chẳng lành, bây giờ cảm giác đó ngày càng rõ rệt hơn. Nguyễn Bạch Khiết như linh cảm thấy điều gì, cô không khóc nữa nhưng khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, trong ánh mắt lóe lên vẻ hoảng hốt.
Hùng Tất phăm phăm dẫn dường, chẳng mấy chốc đã đưa cả bọn tới một căn nhà ba tầng nhỏ nằm ở đầu thôn.
Hùng Tất lại gần gõ cửa, nghe từ trong vọng ra giọng nữ còn trẻ: “Ai thế?”
“Là tôi, Hùng Tất.” Gã trả lời.
“Anh Hùng đấy à, vào đi.” Cô bé đáp. “Bọn em đợi mỗi anh.”
Hùng Tất đưa tay đẩy cửa, cạch một tiếng, cảnh tượng phía sau lộ ra. Bên trong là một phòng khách rộng, lúc này có tám, chín người ngồi vây quanh một chậu lửa cháy rừng rực, có vẻ đang thảo luận chuyện gì đó.
“Người mới à?” Có ai đó trông thấy Lâm Thu Thạch và Nguyễn Bạch Khiết.
“Người mới.” Hùng Tất chậm rãi đi vào phòng, tìm đại một chỗ ngồi xuống: “Ngồi đi, Tiểu Kha, giải thích cho họ nghe.”
Tiểu Kha chính là cô bé mở cửa cho Hùng Tất, xem chừng mới mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt thanh tú: “Hai người ngồi đi, em sẽ nói sơ tình hình cho.”
Lâm Thu Thạch và Nguyễn Bạch Khiết liếc nhau, đoạn ngồi xuống chỗ gần cửa ra vào.
“Thật ra cũng chẳng có gì.” Thái độ Tiểu Kha không mặn mà: “Chúng ta cần ở lại thôn trang một thời gian, giải quyết một số vấn đề là xong.”
Lâm Thu Thạch: “Vấn đề gì thế?”
Tiểu Kha đáp: “Tạm thời chưa biết nữa, chờ sáng mai đi tìm trưởng thôn…” Cô bé nói: “Trong hai người có ai theo chủ nghĩa duy vật không?”
Lâm Thu Thạch giơ tay: “Tôi.”
Tiểu Kha nói: “Vậy anh nên điều chỉnh tín ngưỡng một tí.”
Lâm Thu Thạch: “… Ý là sao?”
Tiểu Kha nói: “Nghĩa là, ở đây sẽ có hiện tượng siêu nhiên xảy ra.”
Lâm Thu Thạch: “…”
Những người trong nhà đều tỏ ra vô cùng lạnh nhạt với Lâm Thu Thạch và Nguyễn Bạch Khiết, thậm chí ngoại trừ Tiểu Kha, chẳng có ai chủ động chào hỏi họ.